"Ngươi vì sao lại hoài nghi ta!" Hạ Triết khí thế bức người.
Lãnh Cầm giải thích: "Ta không có, ta không phải thật sự hoài nghi, chỉ là có chút lo được lo mất."
"Vì sao?" Hạ Triết hiếu kỳ hỏi, "Có nương tử như khanh, hoa cỏ tầm thường sao lọt nổi vào mắt ta, khanh vì sao lại lo được lo mất?"
"Ý của ngươi là, hoa cỏ không tầm thường liền lọt nổi vào mắt?" Lãnh Cầm trừng mắt nhìn Hạ Triết, nhỏ giọng nói, "Dù có tự tin đến đâu, khi quá thích một người, cũng sẽ có lúc lo được lo mất, hơn nữa dạo gần đây ngươi còn..."